Chương 68: Rồng nhỏ đau thương

Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Lưu Ly Túy Nguyệt

13.038 chữ

10-07-2023

Nếu là mẫu thân yêu cầu, nói gì cũng phải hoàn thành, coi như không hoàn thành được thì cũng phải nghĩ cách hoàn thành, thế nhưng chắc chắn đám lông tơ nho nhỏ kia không thể cài được một tí trâm nào đâu.

Long Quân Trạch đề nghị, “Buộc lên?”

Trong đầu Phượng Trường Ca tưởng tượng ra dáng vẻ một cô nương nông thôn dùng cái khăn hoa trói một cái trâm trên đỉnh đầu…

Hắn chợt rùng mình một cái, “Tuyệt đối không được, sau này nếu mẫu thân nhớ lại, thế nào cũng phải dạy dỗ ta!”

Long Quân Trạch than thở, “Vậy ngươi định làm sao mà cài được?”

Phượng Trường Ca nghĩ nghĩ, cuối cùng cắn răng: “Dính lên đi, lúc thay lông sẽ tự rụng.” 

Sắc mặt Long Quân Trạch quỷ dị nhìn hắn, “Long tộc lần đầu tiên thay vảy ít nhất cũng phải sau một trăm năm, huyết mạch Phượng Hoàng tộc thuần khiết hơn Long tộc, ít nhất cũng phải hai trăm năm, ý ngươi là để cho nó cắm cái trâm phượng này hai trăm năm không tháo xuống?”

Phượng Trường Ca cúi đầu, nhìn vẻ cực kì yêu thích cây trâm trong mắt mẫu thân đại nhân, bất đắc dĩ nói: “Trâm phượng này là vật đính ước phụ thân đưa cho mẫu thân, trong trí nhớ của ta, lúc nào mẫu thân cũng mang nó theo, cho dù có bao nhiêu đồ trang sức quý báu, ngày nàng mất vẫn không quên giữ gìn cái trâm này thật tốt, có thể thấy cảm tình với nó có bao nhiêu cố chấp, phụ thân ta bất hạnh chết trận lúc chinh phạt đại yêu viễn cổ, cây trâm phượng này thành vật nàng tâm niệm duy nhất, cho dù dán lên người cả đời không rút ra được, nàng cũng cam nguyện.”

Long Quân Trạch há hốc mồm, than thở một tiếng, “Vậy thì dán đi.”

Y thấy Phượng Trường Ca tìm một thứ có thể dinh được từ túi trữ vật, nhớ tới cái gì, lại không khỏi cười nói: “Nhắc tới, em trai ngươi cũng coi như có chừng mực, lúc viễn cổ đại yêu hoành hành, các tộc chinh phạt không ngừng, ngay cả cha mẹ ta cũng chết ở trong cuộc chiến đó, nếu không phải hai tộc chúng ta liên minh từ xưa, sợ là sẽ có một ngày bị đánh bại từng người, vào lúc đó Phượng Hoàng tộc cũng có không ít tộc nhân bỏ mình, bao gồm cả phụ thân ngươi, nhưng hắn ta lại có thể đè nén xung động muốn làm bọn họ sống lại, chỉ khôi phục ba mươi bốn con đã chết kia, tuy nói cũng có nguyên nhân số lượng hoang thú thưa thớt, nhưng hắn ta có thể đè nén mình, không hiến tế những sinh linh vô tội khác, cũng coi là có lực tự chủ.”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười một cái, “Ta hiểu hắn, hắn không phải là người không có chừng mực, trước kia tộc nhân chết trận cũng coi là chết có ý nghĩa, vì tam giới mà chiến, vì tộc nhân mà chiến, cũng không có gì tiếc nuối, nhưng lần đó, rõ ràng Long tộc có cơ hội cứu viện, thân là đồng minh, nhưng hết lần này tới lần khác lại không trợ giúp, toàn tộc ba mươi bốn con phượng hoàng, trong vòng nửa ngày bị nhật luân thiêu hủy hầu như không còn ngay trước mắt hắn, tộc nhân bị diệt toàn bộ trong một đêm, hắn bị kích thích, lại oán phẫn Long tộc, mới có thể không tiếp nhận nổi, làm tộc nhân sống lại chính là chấp niệm của hắn, đến mức thay đổi toàn bộ tính tình.”

Hắn quay đầu lại, nhìn chim trắng nhỏ đang cấu véo với mèo trắng ở một bên, lắc đầu cười một cái, “Như bây giờ cũng tốt, mặc dù nghịch ngợm chút, nhưng vẫn tốt hơn vẻ tăm tối lạnh lẽo trước kia nhiều.” 

Long Quân Trạch từ trong thâm tâm gật đầu, “Quả thật.”

Phượng Trường Ca thu nhỏ trâm phượng lại, dùng một loại cây có chất dính cố định nó lên đầu cho mẫu thân, trâm phượng vốn tinh xảo hoa mỹ, trên đó có một con phượng hoàng giương cánh muốn bay, nhẹ nhàng động một cái liền tựa như đang bay lên trời, trâm phượng được lông măng mềm mại phủ lên, nhìn một cái, chính là một con chim non nho nhỏ đội một con phượng hoàng chạm khắc trên đỉnh đầu, vừa dễ thương lại thêm mấy phần xinh đẹp, khiến người ta nhìn một cái là thấy cảnh đẹp ý vui.

Long Quân Trạch khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, hóa ra một mặt băng rơi vào trước mặt chim con, chim con nhìn xung quanh một chút, cảm thấy rất hài lòng, cho con trai nhà mình một ánh mắt tán thưởng.

Phượng Trường Ca thở phào một cái, chợt cảm thấy ngọn núi khó khăn nhất trên vai đã buông xuống, hắn lắc đầu cười, thương nghị cùng Long Quân Trạch, dùng một giờ luyện chế ra ba mươi bốn cái vòng vàng, trên đó có khắc tên riêng của phượng hoàng, đeo lên móng cho bọn họ để dễ phân biệt hơn.

Đến đây, chuyện phân biệt ai là ai tạm thời đã giải quyết xong.

Một chuyện tiếp theo: Ăn cơm.

Cân nhắc đến đây là bữa ăn đầu tiên từ khi bọn họ sinh ra, Khổng Linh nấu một nồi cháo cá lớn, ngửi qua đã thấy thơm ngào ngạt, một muôi một bát chia ra ba mươi tư cái bát nhỏ, đám chim non nhiệt tình ăn xong thì về tổ ngủ, ba mươi tư… à, không, cộng thêm một con chim trắng nhỏ cùng một con mèo trắng là ba mươi sáu con lông xù chen chúc một chỗ, khiến người ta nhìn qua đã thấy trong lòng mềm nhũn.

Long Diễn bê một cái bát ghé vào bên cạnh tổ chim, vừa ăn cháo cá thơm ngào ngạt, vừa liều mạng chịu đựng xung động mình cũng chui vào, phiền não phe phẩy đuôi rồng, “Ta ăn nhiều một chút, hẳn sẽ có thể lớn lên rất nhanh…”

Nó cũng rất muốn chen vào trong đám lông nhung kia, nhưng trước đó đã bị dạy dỗ, không thể bị đám nhóc coi là sâu mà gặm nữa, cho nên tạm thời nó không dám đến gần.

Phượng Diệp cũng ở một bên cầm bát nhỏ, nhìn rồng than thở.

Luôn cảm thấy người yêu nhà mình thích đám lông nhỏ kia hơn thích mình.

Ta cũng là cục lông nhỏ mà!

Buồn rầu cúi đầu xuống, ăn một miếng cháo cá.

Ừ, có chút chua.

Lúc trời gần tối, Thanh Hồng lại tới, lần này cùng đi còn có Long Thương Gia.

Phượng Trường Ca nhiệt tình cười, “Long tổ của các ngươi đã ra khỏi vỏ rồi, ở ngay trong cung nuôi chim non đó.”

Long Thương Gia mừng rỡ: “Đa tạ báo cho biết!”

Phượng Trường Ca cười khoát khoát tay, “Không sao, lúc vào thì thuận tiện giúp ta chăm sóc đám chim non kia, ta sợ lúc chúng dậy sẽ làm ầm ĩ lên.”

Long Thương Gia lảo đảo, quay đầu nhìn hắn, “Các ngươi thì sao?”

Long Quân Trạch tằng hắng một cái, kéo Phượng Trường Ca đi về hướng phòng hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Long Thương Gia giật khóe miệng một cái, kẻ ngu cũng biết bọn họ muốn đi làm chuyện gì!

Có thể các ngươi ba năm không cùng phòng rất đáng thương, nhưng ta đã có hơn trăm năm không cùng phòng với Thanh Hồng rồi, vất vả lắm mới chờ được hắn lên Thiên giới, ta sống dễ dàng sao!

Không sai, hắn đã ở cùng một chỗ với Thanh Hồng.

Hơn một trăm năm trước, lúc Phượng Hoàng tộc sống lại, động tĩnh gây ra dính líu đến toàn bộ tam giới, chuyện năm thần khí ở nhân gian phải có người giải quyết tốt, phụ trách chuyện này chính là Long Thương Gia.

Cường long không áp địa đầu xà, Long tộc có mạnh mẽ như thế nào đi nữa, nhân giới dù sao cũng là địa bàn nhân tộc, một ít chuyện còn cần tông môn nhân giới phối hợp mới có thể hoàn thành, giống như là mời thần khí thất lạc trở về tông môn, Côn Luân đứng đầu ngũ đại môn phái, Thanh Hồng lại là chưởng môn Côn Luân — không sai, sau khi Phượng Trường Ca đưa đám trứng trở về thiên giới, Côn Luân hoàn toàn giao cho Thanh Hồng, coi như chưởng môn, phối hợp với Long Thương Gia xử lý chuyện là điều quá bình thường, hai người bọn họ vốn có chút mới biết yêu, thường xuyên qua lại, không biết thế nào lại ở cùng một chỗ.

Nhưng vấn đề là, dù sao thiên giới và nhân giới không phải là một giới, trừ khi có chuyện, phụng lệnh vua mới có thể hạ phàm, muốn hắn ta vì để gặp một người mà thường xuyên hạ phàm là không được, gần đây hai giới lại rất thái bình, không có chuyện gì cần hắn ta hạ giới xử lý, vì vậy sau khi làm xong chuyện năm thần khí, hai người bọn họ đã xa nhau hơn một trăm năm.

Hơn một trăm năm không gặp, so với các ngươi ba năm không cùng giường, lại mỗi ngày gặp mặt thì là gì!

Long Thương Gia rất tức giận, Thanh Hồng cũng rất tức giận, nhưng Thanh Hồng đã quen rồi, sư huynh hắn không hố hắn một chút, hắn còn cảm thấy cả người không đúng, hơn một trăm năm không bị hố, luôn cảm thấy thiếu đi gì đó, mặc dù bây giờ đúng là có chút bực bội, nhưng càng nhiều hơn vẫn là vui vẻ yên tâm.

Sư huynh hắn vẫn là sư huynh hắn, không hề thay đổi chút nào, cho dù thành phượng hoàng, cho dù thừa kế truyền thừa Đại Nhật Bàn Phượng, làm tộc trưởng Phượng Hoàng thần, thực lực cao nhất tam giới, người có địa vị tôn quý nhất, hắn vẫn là sư huynh mình.

Chỉ là một điểm này cũng đã để cho hắn rất vui vẻ rồi, như vậy một chút bực bội cũng không thèm để ý, kéo tay Long Thương Gia, nói: “Ta cũng muốn nhìn xem chim non phượng hoàng mạnh nhất đẹp nhất ngày xưa như thế nào, tối nay liền đi xem một chút đi.”

Long Thương Gia cảm giác lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt mềm ra, gật đầu một cái, “Được, ta dẫn ngươi đi.”

Hai người bên này coi như đã giải quyết, bên kia trong phòng Phượng Trường Ca, lại là một cuộc tranh chấp.

Long Quân Trạch tức giận nói: “Ngươi đã ở phía trên nhiều lần như vậy rồi, lần này đổi thành ta ở phía trên!”

Phượng Trường Ca vứt cho y hai tờ giấy, “Biện pháp cũ, rút thăm, ai rút được ở dưới thì ở dưới.”

Long Quân Trạch càng tức giận hơn, “Lần trước ngươi cầm hai tờ giấy đều là “dưới” lừa bịp ta, chờ làm xong mới phát hiện bị ngươi lừa, ngươi còn chưa bồi thường ta đâu!”

Phượng Trường Ca có chút lúng túng tằng hắng một cái, có chết cũng không thừa nhận, “Đó là ngươi nhìn lầm, không tồn tại.”

Long Quân Trạch hừ hừ một tiếng, “Ánh mắt ta vẫn tốt lắm.”

Phượng Trường Ca trầm tư, cảm thấy có chút khó khăn, xem ra không dễ lừa rồi.

Long Quân Trạch thừa dịp hắn không chú ý nhào tới trước, đè hắn xuống giường, nâng cằm hắn lên, “Mỹ nhân, ngươi đừng vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn theo Bổn đế đi!”

Phượng Trường Ca khẽ nhướng mày, hứng thú nhìn y, “Muốn hầu hạ ta như vậy?”

Long Quân Trạch cười híp mắt nói: “Được ngươi hầu hạ nhiều lần rồi, thỉnh thoảng cũng muốn hầu hạ ngươi một lần.”

Phượng Trường Ca suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái, “Cũng tốt, vậy thì tới đi.”

Dứt lời, buông hai tay ra, giang rộng tay chân nằm trên giường, một bộ dáng chờ người hầu hạ.

Long Quân Trạch tuy có nghi ngờ vì sao hắn dễ dàng khuất phục như vậy, nhưng mỹ nhân trước mặt, không hưởng thụ mới là đứa ngốc, vì vậy nắm y phục hắn, hai ba cái lột sạch, toàn bộ quá trình Phượng Trường Ca cũng rất phối hợp, nên giơ tay thì giơ, nên nhấc chân thì nhấc, vô cùng ngoan ngoãn, Long Quân Trạch thấy mà mừng, cũng xé y phục của mình ra, “gào” một tiếng nhào tới cắn loạn. 

Phượng Trường Ca cong mắt, mặc y gặm loạn trên người, khóe môi tạo ra một nụ cười như không cười cực kì nổi bật, đáng tiếc con rồng háo sắc nào đó không phát hiện ra được, vì vậy bỏ lỡ cơ hội chạy trốn.

Chờ đến ngày hôm sau mặt trời lên cao, Phượng Trường Ca thần thanh khí sảng ra cửa, đến cung nuôi chim non hỏi thăm sức khỏe một đống chim non kia, vừa vào cửa điện, đập vào mắt chính là hai người buồn bã chống đôi mắt đen sì ngẩn người ở cửa cung.

Hắn sửng sốt một chút, “Các ngươi sao thế?”

Long Thương Gia nhấc mắt, giọng nói uể oải, “Ta quyết định trong vòng hai trăm năm sẽ không bước vào Phượng cung một bước.”

Thanh Hồng tựa vào vai hắn ta, hơi thở héo héo nói: “Không hổ đã từng là chủng tộc mạnh nhất, quả nhiên không phụ danh tiếng đó.”

Phượng Trường Ca nghi ngờ, vào cửa điện nhìn một cái, ba mươi sáu cục lông yên lặng ngủ say trong tổ, hắn càng nghi ngờ, “Chuyện gì xảy ra?”

Long Diễn nằm trên xà nhà, trợn mắt cá chết, sâu xa nói: “Tối hôm chúng nó qua ngủ đến nửa đường đột nhiên tỉnh lại, quan trọng nhất không phải một điểm này, mà là một con tỉnh, vừa kêu, những con khác cũng tỉnh theo, ngủ đến nửa đêm chính là thời điểm tinh lực nhiều nhất, không làm gì đó là không ngủ được nữa.”

Phượng Trường Ca mơ hồ có chút dự cảm xấu, “Bọn họ làm cái gì?”

Phượng Diệp nằm trên người Long Diễn, bất đắc dĩ nói: “Cưỡi rồng.”

Phượng Trường Ca sửng sốt một chút.

Long Diễn than thở một tiếng: “Con rồng trắng kia sắp bị bọn nó dày vò chết.”

Phượng Trường Ca giật khóe miệng một cái, quay đầu nhìn về phía hai người ở cửa điểm, vòng vo trên người Long Thương Gia thật lâu, bất đắc dĩ nói: “Đám nhóc không ngoan, ta thay chúng xin lỗi ngươi.”

Long Thương Gia miễn cưỡng đứng dậy, phất tay một cái, “Không sao, đây cũng là ta Long tộc thiếu các ngươi, tóm lại trong vòng hai trăm năm, ta sẽ không bước vào Phượng cung của ngươi một bước nữa.”

Nhìn hắn ta có vẻ vẫn còn sợ hãi, Phượng Trường Ca cảm thấy rất áy náy, “Các ngươi đi về trước đi, mệt mỏi một đêm, nghỉ ngơi đi.”

Long Thương Gia “ừ” một tiếng, đưa tay chộp lấy Thanh Hồng, lập tức hóa rồng chạy mất dạng.

Chạy nửa đường lại như nghĩ tới cái gì, vòng trở lại hỏi một tiếng, “Đúng rồi, bệ hạ đâu, Long tổ xuất thế, Long tộc không thể thiếu việc chúc mừng, ta có một số việc phải hỏi ý kiến y.”

Phượng Trường Ca hơi nhếch môi, cười đến sâu xa, “Ngươi chờ buổi tối hẵng đến, y mệt nhọc quá độ, tạm thời không tỉnh được.”

Long Thương Gia sửng sốt một chút.

Phượng Trường Ca nháy nháy mắt, cười, “Có tỉnh cũng không xuống được giường.”

Long Thương Gia bỗng nhiên biết là cái gì, vảy màu trắng đỏ cả lên, một bên hận sắt không thành thép, suy nghĩ sao bệ hạ không có tí oai hùng nào của giống đực thế, một bên tức giận kéo Thanh Hồng bay đi.

Trong phòng.

Long Quân Trạch xoa eo nằm sấp ở trên giường, ăn một bát cháo cá Khổng Linh đưa tới, vừa bi phẫn suy nghĩ:

Rõ ràng ta ở bên trên mà, làm sao cái mông vẫn đau thế!

Ssh!

Eo cũng đau!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!